Để biết Địch Triết có hay không vẫn còn tính toán ghi danh cùng một trường đại học với mình, Thẩm Yến Đông thái độ khác thường, không đủ lễ phép mà quấy rầy cô chủ nhiệm lớp.
Cô chủ nhiệm lớp rất bất đắc dĩ: “Cô cũng không biết Địch Triết sẽ báo trường nào chứ? Các em không phải tự mình thiết lập mật mã tài khoản sao? Cũng sẽ không nói cho cô.”
Thẩm Yến Đông nghi ngờ: “Có phải Địch Triết bảo cô đừng nói cho tôi không?”
Cô chủ nhiệm lớp: “Ha hả, không có nha, cô là thật sự không biết. Cô cũng phải chờ các em đều trúng tuyển, báo cho cô, cô mới có thể biết. Đến lúc đó nếu cô có tin tức, cô sẽ nói cho em.”
Đến lúc đó lại nói cho cậu thì có ích lợi gì!
Mọi thứ đều an bài xong xuôi!
Vậy nhân sinh của cậu và Địch Triết cũng đường ai nấy đi!
Theo logic mà nói, cô chủ nhiệm lớp đại khái là thật sự không biết.
Vậy những người khác đâu? Mấy người bạn học chơi rất thân với Địch Triết kia đâu? Bọn họ có biết không?
Ôm một tia hy vọng, Thẩm Yến Đông không bỏ sót một ai, tất cả đều hỏi một lần. Bởi vì lòng nghi ngờ họ có thể che giấu cậu, cho nên hỏi cũng không thân thiện. Nhưng vô luận cậu ép hỏi thế nào, chính là không ai nói cho cậu Địch Triết ở đâu, thậm chí nguyện vọng thi đại học của Địch Triết cũng không có người biết.
Trong nháy mắt, đã đến ngày có thành tích thi đại học.
Thẩm Yến Đông tra được điểm của mình, cao hơn so với cậu dự đoán hai điểm, nhưng cậu một chút cũng không cao hứng nổi, bởi vì cậu vẫn như cũ không rõ ràng về tung tích của Địch Triết.
Qua nhiều ngày như vậy, Thẩm Yến Đông không thể không nhận rõ một hiện thực: Địch Triết là thật sự muốn chia tay với cậu.
Chia tay kiểu đứt đoạn.
Mẹ thúc giục cậu ấy về thủ đô, Thẩm Yến Đông lần nữa tỏ vẻ có việc, bị hỏi gặng, Thẩm Yến Đông dứt khoát nói lời nói thật: “Con đang tìm người.”
Mẹ: “Tìm ai?”
Thẩm Yến Đông: “Bạn trai con.”
Mẹ kinh hãi thất sắc: “Con có bạn trai từ khi nào!”
Theo lý thuyết là ngày tốt nghiệp thi đại học chính thức hẹn hò, nhưng bọn họ chỉ hẹn hò một ngày.
Không, nói không chừng đều không tính là một ngày, tính toán cẩn thận, tổng cộng chỉ có mấy tiếng đồng hồ.
Nhưng quan hệ của họ lại là bắt đầu từ hai năm trước.
Đúng lúc Thẩm Yến Đông rơi vào trầm tư, mẹ đã lải nhải mà hỏi dò lên: “Người kia là ai? Trong nhà làm cái gì? Là Omega sao? Hắn có phải biết cha mẹ con là ai không? Có phải là cố ý câu dẫn con không? Những kẻ trăm phương ngàn kế ti tiện này. Mẹ đã sớm nói với ba con, không nên cho con đi cái loại nơi nông thôn đó...”
Thẩm Yến Đông càng nghe càng phiền.
Mặc kệ là với cha hay với mẹ, cậu đều đã sớm không có lời nào để nói, ngẫu nhiên nghe được những lời cậu không thể tán đồng như vậy, cậu luôn báo lại bằng sự trầm mặc.
Hôm nay, cậu lại vô luận thế nào cũng không có cách nào nhịn xuống được, cậu không kìm được mà mở miệng, ngắt lời nói: “Đừng nói nữa!”
Mẹ sửng sốt: “Con đang nói cái gì? Con sao lại nói chuyện với mẹ như vậy?”
Thẩm Yến Đông: “Cậu ta là người con thích, xin mẹ đừng lại nói xấu cậu ta!”
Cậu cùng mẹ cãi nhau một trận lớn.
Dù sao cũng đã bị biết, cậu đơn giản đi tìm cha, ly biệt nhiều năm, cúi đầu thỉnh cầu cha giúp đỡ.
Cậu cuối cùng đã biết trường đại học Địch Triết ghi danh, quả nhiên đã sửa đổi, cũng tra được vé máy bay của Địch Triết, biết người đang ở đâu.
Ngày hôm sau, cậu liền bay ngay lập tức đi hải đảo nghỉ phép của Địch Triết.
Cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Địch Triết đang vẫy vùng trong biển, cách tám trăm dặm xa đều có thể nghe thấy tiếng cười của tên này, quả thực vang vọng trời mây.
Nhìn qua một chút cũng không mang theo thương tâm.
Cậu một tháng không ngủ ngon giấc, Địch Triết thì tốt rồi, còn đang vô tâm vô phổi mà vui sướng chơi đùa.
Thẩm Yến Đông thật sự giận sôi máu.
Rốt cuộc, rốt cuộc nhìn thấy hắn...
Mặc dù khi nhìn thấy hành trình của Địch Triết, cậu đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng mà, vẫn còn giữ lại một chút may mắn, thầm nghĩ, nói không chừng Địch Triết cũng đang đau khổ.
Nói không chừng Địch Triết là bất đắc dĩ mới từ bỏ mình.
Chỉ là nghĩ như vậy, cậu liền cảm thấy đau lòng.
Kết quả thì tốt rồi, liếc mắt một cái liền thấy Địch Triết đang chơi, thậm chí bên cạnh còn có một anh chàng đẹp trai tóc vàng da đen cao lớn, đẹp trai đi cùng, xem cách ăn mặc là huấn luyện viên lặn dưới nước.
A, tức giận quá.
Thật sự rất tức giận.
Thật muốn bắt cậu ta lại, giam giữ, chất vấn.
Tà ác, cảm xúc tiêu cực như là nước sôi thiêu lăn trong lồng n.g.ự.c sôi trào.
Địch Triết căn bản không chú ý tới cậu, còn đang cười nói với người ta.
Lúc này, Thẩm Yến Đông thấy có một Omega dáng người tinh tế nhỏ nhắn đi ra phía trước lại gần Địch Triết, cũng không biết nói gì, Địch Triết đầu tiên là cười cười, theo sau xin lỗi mà gãi gãi đầu, đối phương gật đầu tỏ vẻ lý giải. Hai người trao đổi liên lạc, sau đó tươi cười rạng rỡ mà phất tay từ biệt.
Thẩm Yến Đông ngăn cái Omega kia lại, đột ngột hỏi: “Chào cậu, cậu vừa nói gì với Alpha kia?”
Đối phương vẻ mặt không thể hiểu được, dùng ánh mắt xem bệnh tâm thần nhìn cậu, nhưng dưới sự truy vấn của cậu, cũng trả lời: “Tôi hỏi cậu ấy có đối tượng không, cậu ấy nói không có, nhưng là mới vừa thất tình. Được rồi chứ?”
Thẩm Yến Đông lảng vảng gần Địch Triết một ngày, cũng suy xét một ngày.
Thẳng đến khi rời đi, cậu vẫn như cũ không đi gặp Địch Triết.
Nếu bây giờ liền đi bắt Địch Triết, Địch Triết nhất định sẽ lại chạy trốn.
Thời gian điền nguyện vọng vẫn chưa kết thúc, nếu bị Địch Triết biết cậu báo cùng trường đại học, Địch Triết tuyệt đối sẽ lại lần nữa sửa đổi.
Cho nên, nhẫn nại trước đi.
Chờ đến khi quá trình trúng tuyển đều đi xong, Thẩm Yến Đông lại khắp nơi tìm người nhờ vả quan hệ, trước tiên làm ra được danh sách phân phối ký túc xá, chia cậu và Địch Triết vào cùng một phòng đôi.
Ngày Địch Triết về nước cậu sẽ biết, cậu liền ở sân bay, nhìn thấy Địch Triết cao hứng phấn chấn mà ôm cha mẹ.
Và khi Địch Triết đi theo cha mẹ đến ký túc xá trường học, cậu cũng đứng ở dưới ký túc xá, nhìn họ đi vào.
Chờ cha mẹ Địch Triết rời khỏi ký túc xá học sinh, Thẩm Yến Đông mới đứng dậy, kéo vali hành lý đi vào ký túc xá.
Cậu nhẫn nại lâu như vậy, rốt cuộc có thể thu lưới.
...
Địch Triết toàn thân đau nhức mà tỉnh lại, vô ngữ nhìn trần nhà mười phút.
Cậu ta hết lời để nói với chính mình rồi.
... Cậu ta sao lại bị “nằm dưới” nữa?
Nói thế nào đây.
Hai lần trước cảm giác sỉ nhục của cậu ta còn tương đối mãnh liệt, lần này dường như đều đã c.h.ế.t lặng.
Khả năng bị làm thành thói quen rồi đi.
A ~ m.ô.n.g đau quá, eo đau quá, chỗ kia cũng đau quá.
Thẩm Yến Đông nhìn qua lịch sự văn nhã, không dính bụi trần, sao lại chơi đến tinh quái như vậy chứ?
Mệt mỏi quá.
Lười đến giãy giụa.
Khóa học phải làm sao bây giờ a?
Hình như bị điểm danh.
Điểm hàng ngày của cậu ta còn có thể giữ được không?
Đến lúc đó rồi nói sau.
Trên người khó chịu, vẫn là đi tắm rửa trước đi.
Địch Triết vừa mới nhúc nhích một chút, muốn đẩy cánh tay Thẩm Yến Đông đang ôm mình ra.
Thẩm Yến Đông rõ ràng còn chưa tỉnh, lại đột nhiên ôm chặt hơn, sau đó mới nhíu mày tỉnh lại, khí áp rất thấp hỏi: “Cậu lại muốn chạy trốn đi đâu?”
