ALPHA KHÔNG MÙI VỪA LÀ TRỢ LÝ VỪA LÀ VỢ CỦA THƯỢNG TƯỚNG ĐẾ QUỐC

Chương 5

Sáng hôm sau, tôi mang bữa sáng đã làm đến phòng anh ta.

Kỷ Hành vừa ăn vừa xem quang não, có vẻ đang xử lý công việc.

Tôi mở cửa sổ cho anh ta, căn phòng tối tăm lập tức sáng sủa hơn nhiều.

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi lại cúi xuống.

Tôi dựa vào bệ cửa sổ, nhìn anh ta.

Anh ta trông không có vẻ gì là bất ổn, nhưng qua đôi tay, tôi có thể thấy, anh ta đang phải chịu đựng sự giày vò của kỳ mẫn cảm.

Bởi vì tay anh ta đang run rẩy.

Tôi nhớ lại những lời anh ta nói tối qua, thầm hừ một tiếng trong lòng.

Tôi không muốn anh ta được yên ổn lắm.

Anh ta đã lợi dụng tôi, tôi nên chiếm chút lợi lộc miệng lưỡi mới phải.

Tôi đi đến bên giường ngồi xuống.

Kỷ Hành khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, “Cậu làm gì?”

“Tôi giúp ngài tìm một Omega nhé.”

Kỷ Hành tắt quang não, dựa vào đầu giường, “Tôi nhớ hôm qua tôi đã nói về vấn đề này rồi.”

Khóe miệng tôi nhếch lên, “Vậy tôi giúp ngài tìm thêm vài người nữa nhé.”

Vẻ mặt Kỷ Hành lập tức nghiêm túc, “Tôi không hy vọng cậu lấy chuyện này ra đùa.”

Tôi nghiến răng, đương nhiên tôi không muốn đùa, nhưng tôi giận, tôi muốn trút giận ra.

Tôi cũng không cố ý nói như vậy, nhưng tôi muốn làm anh ta khó chịu!

Trong lòng tôi không thoải mái, tôi cũng không muốn anh ta thoải mái, tôi thật sự rất giận.

Hóa ra anh ta giữ tôi bên cạnh không phải vì thích tôi, mà chỉ vì muốn làm cái thí nghiệm quái quỷ kia.

Mặc dù, tôi vẫn chưa biết rốt cuộc thí nghiệm anh ta đang làm là gì.

Nhưng anh ta dựa vào đâu mà không thích tôi?

Tôi cao to dũng mãnh đẹp trai, người theo đuổi tôi xếp hàng từ đây đến hành tinh khác, anh ta dựa vào đâu mà không thích tôi?

Bao nhiêu ngày đêm qua, tôi...

Tôi đã bị phá vỡ phòng tuyến rồi!

“Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy.” Nghiến răng kèn kẹt một hồi, cuối cùng, tôi vẫn nhận lỗi, mấy lời vừa rồi quả thật là không qua suy nghĩ.

“Hôm nay tâm trạng cậu sao lại tệ thế?”

Hừ, cuối cùng cũng nhận ra tâm trạng tôi tệ rồi à.

“Có lẽ là do kỳ mẫn cảm gây ra, mấy hôm nay tôi tiêm thuốc ức chế hơi quá liều.” Tôi cúi đầu, trông có vẻ uể oải.

Kỷ Hành cau mày, “Tại sao cậu lại dùng quá liều? Không học bài à? Dùng quá liều, sau này sẽ bị miễn dịch. Đến lúc đó sẽ giống như tôi, dù có tiêm thuốc ức chế cũng không có tác dụng gì.”

Tôi thờ ơ "Ồ" một tiếng.

“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào, có cần tìm bác sĩ không?”

Tôi dịch lại gần anh ta ngồi xuống, “Không cần tìm bác sĩ, nhưng tôi muốn ngửi tin tức tố của ngài.”

Kỷ Hành nheo mắt, “Câu này của cậu, nghe như quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c vậy.”

Tôi uể oải lắc đầu, “Hai Alpha sao có thể nói như vậy chứ? Tôi chỉ cảm thấy tin tức tố của ngài ngửi rất dễ chịu, giống như ngài ngửi của tôi cũng thấy thoải mái. Hồi nhỏ tôi nghèo, không ăn được xoài, ước mơ từ bé đến lớn của tôi là mỗi ngày đều có thể ăn xoài.”

Kỷ Hành im lặng một chút, sau đó xé miếng dán ức chế ra.

Tôi cố nén khóe môi muốn nhếch lên, lại ghé sát vào anh ta hơn.

“Thật ra đôi khi, chúng ta rất hợp nhau đó, ví dụ, ngài thích tin tức tố của tôi, tôi cũng thích tin tức tố của ngài.”

Anh ta đột nhiên dán miếng dán ức chế trở lại, sau đó lạnh lùng nói với tôi: “Cút đi.”

Chậc, lại giận rồi.

 

 

back top