Giọng của Omega dịu dàng mềm mại. Chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng nghe cứ như đang làm nũng. Còn mang theo chút oán trách mà ai cũng nghe ra được.
"Anh về ngay đây, đừng gấp." Tôi kiên nhẫn trả lời người ở đầu dây bên kia.
"Vâng, được ạ. Em đợi anh!"
Điện thoại cúp máy, mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng. Lâm Sùng Chi từ đầu đến cuối không nhúc nhích, chỉ có tiếng thở ngày càng nặng nề phả lên cổ tôi. Một lúc sau, tôi ướm lời:
"Cậu nghe thấy rồi chứ, tôi thực sự không lừa cậu."
Lâm Sùng Chi không nói gì, tôi chỉ nghe thấy cậu run rẩy hít một hơi sâu. Tôi hơi lo lắng gọi cậu: "Lâm Sùng Chi?"
Cậu cuối cùng cũng có động tĩnh, rời khỏi người tôi. "Xin lỗi." Cậu vuốt phẳng lại quần áo vừa bị cậu vò nát trên người tôi. Giọng nói vừa nghẹn vừa khàn, nghe mà lòng tôi thắt lại.
"Tôi đưa anh về."
"Chẳng phải cậu uống rượu sao?" Tôi hỏi.
Lâm Sùng Chi không nói gì, thế là tôi bừng tỉnh đại ngộ. Cái tên này nãy giờ đều là diễn kịch. ... Quả nhiên, bàn về lừa người thì hai đứa mình cũng một chín một mười.
Tôi không từ chối cậu nữa, gật đầu. Nhưng tôi lại đứng yên không nhúc nhích. Tôi tốn bao công sức đến đây, mục đích ban đầu vẫn chưa hoàn thành. Tôi thử thăm dò:
"Lâm Sùng Chi, tôi có thể lấy đi một ít quần áo của cậu không?"
Động tác của Lâm Sùng Chi lại dừng lại. Cậu biết thứ tôi muốn chắc chắn không phải quần áo, mà là tin tức tố. Tôi hơi chột dạ, bổ sung: "Chỉ lần này thôi, làm ơn, giúp tôi với."
"Thẩm Dực." Cậu trả lời rất nhanh, nhưng giọng điệu đầy mệt mỏi. "Anh đã không cần tôi nữa rồi, liệu có thể đừng đùa giỡn tôi thêm nữa được không?"
"Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?" Cậu ngẩng đầu nhìn tôi. Đáy mắt là một mảnh đỏ rực vì bị tổn thương. "... Anh thà lấy mấy bộ quần áo, chứ cũng không thèm cần tôi sao?"
Tôi mím môi không trả lời cậu.
"Bỏ đi." Cậu từ bỏ rồi. Từ bỏ việc hỏi han, cũng dường như từ bỏ việc che giấu. Giọng nói cất lên run rẩy không thể ngó lơ. Nước mắt Lâm Sùng Chi rơi xuống tấm thảm trong phòng ngủ. Để lại những vết sẫm màu.
"Thẩm Dực, anh có thấy anh thực sự khá ác không."
