Tôi tuyệt đối không nhận nhầm, đây chính là tin tức tố của Lâm Sùng Chi. Tại sao cậu lại ở đây?
Tôi biết Lâm gia là "ông trùm" trong ngành này, nhưng Lâm Sùng Chi sao lại đích thân đến? Chút lý trí sót lại thầm cầu nguyện cậu mau chóng rời đi, mùi hương ngọt ngấy đậm đặc thế này, chắc cậu sẽ không nhận ra là tôi đâu.
Nhưng cơ thể lại phản bội tôi. Kể từ khi cảm nhận được "nguồn khao khát" chỉ cách một cánh cửa, tôi đã phát điên lên, chỉ hận không thể ngay lập tức mở cửa lao ra nhào vào lòng cậu.
"Lâm tổng, dường như có một Omega."
Một giọng nói lạ vang lên. Không chỉ có mình Lâm Sùng Chi.
Tôi nín thở, tay phải bấu chặt vào đùi, sợ rằng sẽ phát ra tiếng động không nên có.
"Ừ."
Giọng của Lâm Sùng Chi.
"Đạp cửa ra."
"Dạ?"
Người lạ kia rõ ràng rất kinh ngạc. Tim tôi cũng lỡ một nhịp, sau đó chìm xuống đáy vực. Cậu nhận ra tôi rồi. Giọng cậu không mấy thăng trầm, nhưng tôi nghe ra được sự tức giận ẩn giấu. Nếu không, cậu đã chẳng hành động lỗ mãng như vậy.
"Tôi sẽ giải thích và bồi thường cho họ."
Giọng cậu đầy kiên định, thế nên người kia không do dự nữa. May mà người đó lý trí hơn Lâm Sùng Chi, trước khi đạp cửa còn gõ nhẹ:
"Xin chào, anh có thể mở cửa không? Tôi có mang theo thuốc ức chế."
"Mẹ kiếp..."
Tôi thở dốc, chửi thầm một tiếng. Không còn cách nào khác, tôi cúi đầu, mở cửa ra.
Đập vào mắt là một đôi giày da đắt tiền. Nhìn lên trên, Lâm Sùng Chi đang rũ mắt nhìn tôi, lạnh lùng và kiêu ngạo. Thần trí tôi bắt đầu chao đảo. Trong đầu không tự chủ được mà hiện lên cảnh cậu vùi đầu vào sau gáy tôi, hết lần này đến lần khác hôn hít, gặm nhấm và l.i.ế.m láp.
Hơi thở tôi lại run rẩy. Mà cậu lúc này giọng điệu băng giá, như thể đang châm chọc:
"Thẩm Dực, đã lâu không gặp."
Tôi nhếch môi cười gượng, không thèm để ý đến cậu. Cũng không phải cố ý, chỉ là cả người nóng như thiêu như đốt, mở miệng ra e rằng chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh. Tôi chỉ chìa tay về phía người trợ lý đang ngẩn ngơ đứng cạnh Lâm Sùng Chi.
"Làm... làm ơn đưa cho tôi."
"Anh ta là Alpha."
Lâm Sùng Chi bị tôi ngó lơ cũng không nói gì, quay sang dặn dò trợ lý.
"Đưa cho anh ta loại mạnh nhất ấy."
Lâm Sùng Chi biết thói quen của tôi. Nhưng cậu không biết rằng thứ này giờ đây chẳng còn tác dụng gì với tôi nữa. Không sao cả, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây để tìm một lọ thuốc ức chế mới dành cho Omega.
Trợ lý ngập ngừng một chút, tuy không hiểu nổi sếp mình nhưng vẫn nghe lời. Cậu ta đưa cho tôi một lọ thuốc ức chế cho Alpha, thấy tay tôi mềm nhũn không xé nổi bao bì còn tốt bụng giúp tôi tiêm vào tuyến thể.
Khi cậu ta tiến lại gần, tin tức tố của một Alpha lạ khiến tuyến thể tôi đau nhức dữ dội. Cậu ta không phải Lâm Sùng Chi, điều đó chỉ khiến tôi càng thêm bài xích. Tôi chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Khi trợ lý lại gần, cậu ta ngửi rõ mùi tin tức tố của tôi, khựng lại, nhịp thở rõ ràng là nặng nề hơn. Cậu ta nhận ra nơi này không nên ở lại lâu, nhanh chóng tiêm thuốc rồi kiếm đại một cái cớ để rời đi.
Lâm Sùng Chi từ đầu đến cuối vẫn đứng một bên, lạnh lùng nhìn tôi. Loại thuốc ức chế không phù hợp khiến đầu óc tôi choáng váng, tạm thời xua đi chút ngứa ngáy nóng nực. Tôi khó nhọc đi tới bồn rửa mặt, dùng nước lạnh dội sạch mồ hôi đang dính bết trên trán.
"Anh."
Giọng Lâm Sùng Chi vang lên sau lưng:
"... Anh thực sự không định nói với tôi lời nào sao? Không giải thích với tôi một chút à? Chia tay chưa đầy hai tháng, sao trên người anh lại có mùi của Omega?"
